VietnamHoteliers.Forum
Một con chim én không thể làm nên mùa xuân, mời các bạn chung tay đóng góp bài viết về Qui trình nghiệp vụ hoặc Bài viết chuyên môn, nhằm làm phong phú thêm kho tài liệu chuyên môn quản lý khách sạn. Xin đừng thụ động, đừng đứng ngoài lề, ai biết chuyên môn nào thì tham gia chuyên môn đó, có kinh nghiệm lĩnh vực nào thì tham gia lĩnh vực đó, không chuyên môn, không kinh nghiệm thì cùng online để ủng hộ Vietnam Hoteliers
Henry Minh
VietnamHoteliers.Forum
Một con chim én không thể làm nên mùa xuân, mời các bạn chung tay đóng góp bài viết về Qui trình nghiệp vụ hoặc Bài viết chuyên môn, nhằm làm phong phú thêm kho tài liệu chuyên môn quản lý khách sạn. Xin đừng thụ động, đừng đứng ngoài lề, ai biết chuyên môn nào thì tham gia chuyên môn đó, có kinh nghiệm lĩnh vực nào thì tham gia lĩnh vực đó, không chuyên môn, không kinh nghiệm thì cùng online để ủng hộ Vietnam Hoteliers
Henry Minh


 
Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam Coolte17Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam

Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin


Tổng số bài gửi : 1165
Điểm Tổng Hợp : 8481
Điểm bài viết hay : 17
Join date : 13/05/2010

Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam Empty
Bài gửiTiêu đề: Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam   Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam I_icon_minitime28th August 2010, 8:38 pm

Margie Goldsmith đã từng tới thăm 116 nước trên
thế giới. Đến mỗi một quốc gia, cô đều viết về trải nghiệm của mình.
Khi ở Việt Nam, cô thốt lên: Làm sao có
thể sang đường vì xe nọ tiếp xe kia như mắc cửi, lại chẳng có đèn báo
dừng?
Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam Du-khach-ngoai-ke-con-ac-mong-sang-duong-o-pho-t_Tin180.com_001
Giao thông trên một đoạn đường ở TP.HCM. (Ảnh: AC
Tôi đang dạo bộ ở Sài
Gòn.Chỉ mới 7h sáng nhưng đã có quá nhiều xe cộ chạy trên
đường, chủ yếu là xe máy. Đàn ông thì mặc đồ tây còn phụ nữ phủ kín
người bằng những chiếc áo dài tay, găng tay và khẩu trang. Một số còn
đội nón trùm chiếc mũ xe máy trên đầu họ.
Tôi bước qua một đám người ăn sáng ngay trên vỉa hè. Họ ngồi
trên những chiếc ghế nhựa màu đỏ nhỏ xíu. Ai nấy đều chén Phở (một tô
nước súp mì truyền thống kèm với thịt bò và gia vị). Họ dùng đũa, xì xụp
từng sợi phở trắng mỏng. Một bé trai ngồi khom dưới đất đánh giày. Tôi
bay từ New York tới đây đêm qua và ngủ lại ở khách sạn Caravelle. Người
hướng dẫn sẽ đến trong vòng nửa tiếng nữa để đưa tôi đi tham quan thành
phố, nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài để tận hưởng không khí buổi sáng sớm
nơi này. Mặc dầu vẫn còn rất sớm nhưng cứ vài phút lại có
một người đến chào mời tôi lên một loại xe có tên gọi xích lô. “Thưa bà,
bà có cần một người dẫn đường không?” hoặc “Bà muốn đi đâu? Tôi sẽ chở
bà”.
Thêm một bác xế xích lô nữa xuất hiện? “Có hướng dẫn viên
chưa?” – “Hướng dẫn viên của tôi sắp đến”, tôi trả lời. “Vậy tôi sẽ chở
bà đi khoảng 10 phút nhé”, người đàn ông này đề nghị. Tôi lắc đầu nói
Không. Tôi bước tới một quần hàng ghi “Bánh bao +
hamberger”. Có Hambuger ở đây ư? Tôi vừa chụp một kiểu ảnh thì một người
đàn ông đạp xích lô tiến lại và nói: “Muốn chụp ảnh đẹp không? Lên xe,
tôi sẽ dẫn đi”. Tôi tò mò. Ảnh đẹp là gì vậy?
Anh ta đỡ cánh tay tôi, nhưng tôi từ chối lên xích lô. “Nào,
chúng ta chuẩn bị sang đường”. Anh ta nói gì vậy? Làm sao có thể sang
đường vì xe nọ tiếp xe kia như mắc cửi, lại chẳng có đèn báo dừng?Người
đàn ông đưa tôi qua bên kia xích lô để chiếc xe bảo vệ tôi. Dòng xe
máy, xe ôtô tiếp nối không ngừng, như một đàn linh dương đầu bò đang di
trú với những tiếng bíp bíp vang lên từ mọi hướng. Tôi nhẹ
cả người khi được người đàn ông cùng chiếc xe xích lô che chắn khỏi
luồng xe cộ đông đúc. Tôi nghĩ mình phải trả công xứng đáng cho anh ta.
Anh ta đã đưa tôi sang đường an toàn. “Anh làm thế nào
vậy?”, tôi hỏi. – “Bà phải bước rất chậm, hoặc bà đặt tay vào đây và
bước nhanh” – anh ta trả lời và đặt tay lên tim mình.
Anh đưa tôi tới một công viên nhỏ ở giữa một vòng xoay nhưng
không thấy có gì hay để chụp ảnh. Tôi quay lại và tìm người hướng dẫn,
nhưng anh ta đã đi rồi.
Ôi, giờ tôi phải tự mình sang đường. Thật là một cơn ác mộng.
Tôi liều thử. Một chiếc xe máy lao thẳng vào tôi. Tôi nhảy phắt về vỉa
hè. Người lái xích lô ban nãy đâu rồi? Tôi sẽ trả anh gấp đôi để anh dẫn
tôi sang đường.
Tôi nín thở và thử liều một lần nữa nhưng một chiếc ôtô vọt
lên, cảm tưởng như nó đè cả lên người tôi. Trời ạ, sẽ không bao giờ xe
ngừng chạy. Tôi sẽ kẹt ở đây cả buổi sáng mất thôi. Bỗng nhiên, tôi nhìn
thấy một cảnh sát. Anh từ đâu đến vậy? Tôi ra hiệu và anh nắm lấy cánh
tay tôi, lịch sự đưa tôi qua đường. Thật hạnh phúc.
Hai ngày sau đó, tôi tới Nha Trang. Khách sạn Sheraton mà tôi ở
nhìn ra bãi biển, nhưng muốn tới đó, bạn phải vượt ngang một con đường
lớn, y như ở Sài Gòn, cũng chẳng có đèn giao thông trong khi xe cộ chạy
nườm nượp.
Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra rằng, sang đường ở Nha Trang
không phải là một vấn đề, bởi vì Sheraton đã thuê một người chuyên giúp
những người yếu bóng vía như tôi sang đường, từ 7h sáng đến tận đêm.
Thanh Hảo
(theo vietnamnet)
Về Đầu Trang Go down
http://vietnamhoteliers.tk/ henryminh
 
Nỗi kinh hoàng của du khách nước ngoài về giao thông Việt Nam
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Du khách Việt nam trong tầm ngắm các hãng lữ hành nước ngoài
» Tăng thời hạn Giấy phép du lịch Việt Nam cho khách nước ngoài
» Một giáo viên nước ngoài Trường Cao đẳng Văn hóa nghệ thuật và Du lịch bị cướp sạch tài sản
» Khách Tây khiếp đảm vì giao thông Hà Nội
»  Chuyện buồn về văn hóa ứng xử của người Việt ở nước ngoài

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
VietnamHoteliers.Forum :: Tin Đó Đây - News About...-
Chuyển đến